Đi đủ xa để mây chạm được lòng,
và đứng đủ lâu để thấy mình vẫn sống.”


Buổi sáng Huế khẽ chạm tay An bằng ánh nắng trong veo len qua rèm cửa. Cô mở mắt với cảm giác thân quen kỳ lạ, như thể vừa đi ngang qua một giấc mơ có hương trầm, có mái chùa xưa, có sông Hương thì thầm kể chuyện cổ tích. Bữa sáng tại khách sạn chỉ là một chiếc bánh mì trứng đơn giản, nhưng vị lại thơm như nụ cười từ một ngày mới lành.

Xe rời thành phố lúc hơn tám giờ, lăn bánh về phía Đà Nẵng. Dọc đường, những hàng cau, hàng tre vụt qua ô cửa kính như những khung hình trôi nhanh của một cuộn phim 16mm. Có người ngủ, có người nghịch điện thoại, còn An thì ngồi yên – chỉ ngắm mây.

Bà Nà hiện ra sau hơn hai tiếng chạy xe – kỳ vĩ, mờ sương, lạnh như một cái ôm xa lạ. Cáp treo đưa người lên đỉnh như đang đưa họ băng qua một thế giới khác – nơi không còn khói bụi, deadline, điện thoại, mà chỉ còn gió, thông và mây chạm trán trời.

An bước xuống giữa quảng trường rộng, nơi những kiến trúc Pháp cổ như những giấc mơ dở dang còn sót lại từ thế kỷ trước. Những gam màu ngả xám phủ lên từng viên đá lát đường, từng khung cửa sổ, khiến mọi thứ giống như một bức tranh sơn dầu đang sống.

Cô chạm tay vào thành lan can Cầu Vàng. Bàn tay Phật nâng lấy dải lụa vàng ấy không chỉ là biểu tượng, mà là thứ khiến người ta muốn tin rằng: có những giấc mơ, nếu đi đủ cao, đủ xa, thì sẽ thấy chúng hiện hữu. Đứng đó, giữa gió lạnh và mây lượn, An thả mình vào một khoảnh khắc yên đến kỳ lạ – một sự yên không cần lý do.

Cạnh cô, một cậu bé khoảng tám tuổi đang giơ tay cố níu lấy một cụm mây. Cậu hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, con sờ được mây chưa?
Người mẹ cười, không trả lời. Nhưng người đàn ông đứng gần đó – có lẽ là cha – đã cúi xuống thì thầm vào tai cậu:
– Mây không cần phải sờ, con à. Chỉ cần mình tin là nó đã chạm vào lòng mình rồi.

An quay sang, bắt gặp ánh nhìn của người cha. Anh ta gật đầu nhẹ, mỉm cười. Một nụ cười xa lạ, nhưng dễ chịu như thể họ vừa cùng nhau giữ chung một bí mật. Đó là những điều chỉ người cô đơn mới chia sẻ được với nhau – không bằng lời, mà bằng cảm giác.

Bữa trưa là buffet giữa khu vườn châu Âu – nơi có tiếng nhạc vĩ cầm du dương vang ra từ loa nhỏ, mùi thịt nướng hòa lẫn hương hoa dại, và nụ cười của các nhân viên phục vụ nhẹ như cơn gió. An chọn một bàn gần cửa kính.
Có một bà cụ người Pháp ngồi ở bàn đối diện, mái tóc bạc thả dài, đang lật từng trang sổ tay ghi chú lại những món đã ăn trong chuyến đi. Bà nhấc ly rượu lên, chạm nhẹ vào không trung, rồi nói bằng tiếng Anh:
– To memories we haven’t lived yet. (Cho những ký ức mà ta chưa từng sống.)
An cũng nâng cốc nước suối của mình, gật đầu:
– And may they be kind.

Chiều xuống, cả đoàn rời Bà Nà, trở lại với biển và phố. Đường về thành phố Đà Nẵng sáng rực trong nắng xế, ánh vàng hắt xuống mái nhà, làm nổi bật những bức tường đã bạc màu muối gió.

Trên bán đảo Sơn Trà, tượng Phật Bà Quan Âm hiện ra giữa nền trời như một nốt nhạc trắng vút lên từ bản giao hưởng biển cả. Gió ở đây không nói, chỉ vỗ nhẹ vào má, vào tóc, như thể muốn giữ người ta ở lại thêm một chút. An đứng nhìn thành phố từ trên cao – nơi ánh điện dần le lói dưới chân đồi, và tiếng còi xe chỉ còn là dư âm mơ hồ.

Đêm, An nhận phòng tại khách sạn sát bờ biển Mỹ Khê. Cô mở cửa sổ, để gió mang tiếng sóng vào giường ngủ. Tối ấy, cô đi bộ một mình dọc bờ biển, rồi ghé vào quán nhỏ có tên rất đỗi thân thương: “Bếp Cuốn”. Cô gọi món ăn như gợi nhớ cơm nhà – cá kho, rau luộc, chén mắm nhỏ.

Bên bàn đối diện, một người phụ nữ trẻ đang khóc lặng lẽ, vừa ăn vừa lau nước mắt. Có thể là thất tình, có thể là chán đời, có thể là mất mát. Nhưng chẳng ai hỏi. Người phục vụ chỉ nhẹ nhàng rót thêm nước trà. An nhìn cô gái ấy, rồi tự hỏi: có lẽ đôi khi, du lịch không phải để vui – mà để buồn một cách tử tế.

Rời quán, cô bước ra cầu Rồng, đứng dưới những ngọn đèn vàng rọi xuống mặt sông Hàn tĩnh lặng. Thành phố này không quá lớn, nhưng cũng đủ để người ta lạc trong những suy nghĩ mênh mông.

An đứng đó rất lâu. Không làm gì cả. Không cần ai cả.

Chỉ để biết rằng mình còn có thể đứng yên, còn cảm nhận được, còn sống – không phải để hoàn thành một việc gì, mà đơn thuần chỉ là sống.

Chương 4

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *